1. Không có câu trả lời sai, chỉ có câu hỏi chưa đúng. Bạn không sai, chỉ là họ vẫn cứ hiểu sai bạn. Điên là cô đơn trong sự sáng suốt của riêng mình.
Ai cũng điên theo một cách rất riêng, vì ai cũng muốn được hiểu theo cách họ chỉ muốn được hiểu. Hãy sống theo cách của bạn để người khác cũng dám sống theo cách của mình. Khi bạn đóng vai, họ cũng phải khoác lên mình một vai khác. Khi bạn thả lòng để được là mình, họ cũng bằng lòng để về là họ: Như 2 thân cây chào nhau, mà không phải che mình bằng những cành lá.
Cuộc đời như một sân khấu mà diễn viên nào bước ra ngoài cũng phải mang lên mình vài lớp trang điểm, chỉ để chờ một cơn mưa lớn để tất cả có thể được nhạt nhòa. Hương tan mau, son nhòe dần, mascara nhòa đi, và trong giây lát ta quên mất mình từng là ai hay cứ phải là ai.
2. Ta cứ nghĩ đời rất dài, nên cứ ngồi lai rai những chuyện mau phai. Cứ dông dài những thứ hời hợt để lại khát khao những lúc tâm hồn chạm tâm hồn. Đời mãi còn vất vả cho những chuyện không đâu. Internet khiến ta để tâm đến mọi thứ, rồi quên mất rằng mình nên quan tâm vào đâu. Bạn vô tâm với sự chú tâm của mình.
Tiếng Việt là của chung, nhưng mỗi chúng ta lại có một kiểu ngôn ngữ riêng. Hiểu một người giống như học một ngoại ngữ mới: ta dần làm quen với từ mới của họ và cách họ lắp chữ. Yêu một người là bước vào khu vườn ngôn từ của họ, và để họ bước vào của mình.
3. Chúng ta khao khát được hiểu, vì chúng ta muốn thứ ngôn ngữ của mình không chết yểu. Chú cá voi 52Hz cô đơn vì nó phát sóng mà không ai có thể bắt sóng: Thứ tiếng nó phát ra không có lời hồi đáp.
Nhưng ít ra, còn diễn đạt là bạn còn nuôi hi vọng được hiểu, còn kêu là còn biết mình đang đau. Cuộc đời này đáng chờ vì ta biết rằng ở ngoài kia, người ta vẫn cứ đi tìm nhau và có khi tìm thấy mình.
Comments