Mỗi ngày, Caoz đều lên thùng sữa để xem bức thư đã được hồi đáp hay chưa. Có mong chờ, có hồi hộp không biết Tiệm sẽ trả lời thư như thế nào. Cảm ơn Tiệm vì những chia sẻ chân thành.
Đọc những dấu hiệu mà Tiệm viết, Caoz lại nhớ lại mình của 3 năm về trước. Ngủ li bì, cứ ngủ dậy là khóc và Caoz đã từng tìm cách để rời khỏi thế giới này. Những ngày tháng đó kinh khủng đến nỗi mà Caoz không bao giờ muốn quay lại.
Caoz của hiện tại, có lẽ vì đã từng trải qua, nên sẽ có sự khủng hoảng khác trước một chút xíu. Và kể ra cũng thật kỳ lạ, giai đoạn này, Caoz nghe thật nhiều người nhắc về "thức tỉnh tâm linh". Caoz đang đi tìm con người thật sự của chính mình là ai, là nhìn sâu thật sâu vào trong mình và tìm cho mình một câu trả lời. Caoz có xem nhiều video về Tarot của chị Bảo Bình, là người đầu tiên nhắc đến "thức tỉnh về tâm linh", và đọc một chút. Caoz đã đọc quyển Hành trình về Phương Đông cách đây mấy năm, năm đó, anh Caoz mất. Cởi trói linh hồn Caoz cũng đã đọc. Caoz đăng ký khóa học có áp dụng về NLP (nó là về hành trình tìm đến hạnh phúc,là tìm ra nguyên nhân gốc rễ, là chữa lành từ những tổn thương trong quá khứ), nhưng như Caoz đã nói, dường như nó không phù hợp nên Caoz lại một lần nữa hoài nghi:
Liệu mình có thể hạnh phúc không?
Phải chăng mình sẽ chẳng bao giờ thật sự được chữa lành?
Muốn ở một mình và tách biệt hẳn với thế giới, muốn hiểu rõ thật ra mình là ai?
Tuổi thơ của Caoz không êm đềm nhưng Caoz nghĩ là bố mẹ Caoz rất yêu thương mình. Tuổi thơ có vui có buồn và là cả những chuỗi ngày khóc thật nhiều, hận và ghét. Caoz tham dự khóa học trên, cũng biết một trong những kẻ giấu mặt mà Tiệm nhắc đến là bố mẹ. Thật ra giờ lớn rồi, cảm thấy thương họ nhiều chứ chẳng còn như xưa nữa, cũng là từ những ngày dài nghĩ và ngộ. Nhưng dường như đứa trẻ ngày xưa thì vẫn ở đó, khóa chặt và tổn thương. Chỉ là giờ Caoz không có cách nào đến với đứa trẻ đó được. Không biết như thế này có gọi là buông, là bỏ cuộc hay không nữa.
Hai hôm nay, Caoz đã bắt đầu apply vài nơi,tuần sau có 1,2 buổi phỏng vấn, lương offer không cao, dĩ nhiên không bằng chỗ cũ, thật ra vì kinh nghiệm chuyên sâu chưa có nên Caoz cũng xác định trước. Chỉ là Caoz phải tìm việc thôi, phát sinh nhiều việc, khoản dự trù hết, cũng càng không muốn hỏi bố mẹ, chứ thực ra Caoz vẫn chưa nhìn ra được điều gì cả. Có lẽ nào lại đi vào vết xe đổ không nhỉ?
Tiệm đã tìm thấy con đường mình cần đi rồi chứ? Mất bao lâu? Lúc nào cũng bị ám ảnh bởi thời gian, Caoz thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, đã 23,24 tuổi rồi.
Cảm ơn Tiệm rất nhiều, mong nhận thư từ Tiệm.
----------
Chào Caoz,
Cám ơn Caoz vì đã quyết định mở lòng nhiều hơn một chút và quay lại. Câu chuyện của bạn lại gần mình hơn. Mình không định chia sẻ về cuộc sống của mình cơ mà bạn có lòng hỏi thì mình có lòng trả lời. Đây có lẽ không hẳn là một lời chỉ dẫn mà là một bức thư tâm sự trải lòng thì đúng hơn, ờm thư này vẫn lại siêu dài.
Nỗi đau lớn nhất mà bạn và mình cùng trải qua tình cờ giống nhau hơn một chút. Mình hiểu cảm giác mất đi một người thân nó kinh khủng đến cỡ nào và việc chứng kiến gia đình mình sụp đổ ngay sau đó là mũi giáo khoét sâu vào tim của mình. Vào thời điểm chuẩn bị thi vào đại học mình mất cô ruột, người đã tặng mình một tuổi thơ với nhiều kỉ niệm đẹp, chuỗi ngày đó tồi tệ ngang với “the dark night of the soul”.
Mình lên đại học đến nơi mà đáng nhẽ mình sẽ gần với cô hơn thì người đó không còn nữa. Gia đình mình sụp đổ hoàn toàn, mình vẫn còn nhớ như in hình ảnh bà nội của ngồi sau sân nhà khóc một mình và chỉ nói đúng một câu “ Tại sao 2/9 ai cũng về mà con không về với mẹ Thư ơi”. Mình thường xuyên bật dậy khóc giữa đêm vì hình ảnh đó. Nhưng đây lại là lý do duy nhất trong giai đoạn “the dark night of the soul” giúp mình không bước qua thanh chắn của tòa nhà. Trong một phút mình hiểu cảm giác của một người mẹ mất con. Mình không thể nhẫn tâm làm điều này với bố mẹ mình. Mình phải làm điều gì đó để giữ lại mạng sống này bằng mọi giá trước khi tuyến phòng thủ cuối cùng đó sụp đổ.
Ngẫu nhiên tiếp theo là chúng ta lại cùng tìm đến chị Bảo Bình Tarot. Cậu biết không câu nói mà mình nhớ nhất trong video của chị ấy là “Chúng ta là những linh hồn ở đây để trải nghiệm cuộc sống của con người”. Đây cũng là ý đầu tiên mà Michael A.Singer muốn nói tới ở chương đầu của “ Cởi trói linh hồn”.
Ha ha sau 24 năm cuộc đời mình chọn một việc mình không bao giờ làm đó là viết nhật ký. Mình chọn viết lại cảm xúc của mình ngày hôm đó cả vui, cả buồn, cả cáu giận, cả hậm hực để rồi mình nhận ra hóa ra là mình quá tập trung năng lượng suy nghĩ của mình vào những hình ảnh tồi tệ nhất nên ngày nào cũng tồi tệ. Mình chọn về nhà ngồi lại trong căn phòng của mình trước kia cùng với 3 quyển album ảnh. Chọn nhìn lại những cuốn sách mình đã đọc, chọn nhớ lại hình ảnh của tuổi thơ dù vui hay đau buồn mình đều tua lại.
Mình nhớ lại mình khi còn bé luôn hào hứng ngồi chờ xem thế giới động vật vào buổi tối, thuộc làu làu tên từng loài. Mình nhớ mình lớp 4 đã năn nỉ mẹ cho mình dùng tiền thưởng học sinh giỏi của cơ quan bố cho để mua một quyển bách khoa toàn thư về loài khủng long và động vật vì quyển đó toàn màu nên nó đắt lắm 215k thời đó to dã man với 1 đứa trẻ. Rồi cần mẫn đi tìm các thông số khác của loài đó note và dán đầy quyển sách. Mình nhớ mình đã hào hứng như thế nào khi đọc cuốn cuộc hành trình của Dolittle khám phá thế giới đại dương. Mình nhớ mình đã buồn bã khi nhận ra mình không thể học giỏi môn Sinh học. Từ đó mình luôn nghĩ mình là đứa trẻ kém cỏi, học bình thường, mọi thứ đều bình thường thêm vào cuốn học bạ cô giáo nào cũng phê “em tiếp thu chậm” .
Nhưng mình cũng nhớ khi tất cả chọn một trường đại học kinh tế thì mình chọn ngành môi trường vì đơn giản là mình muốn bảo vệ thiên nhiên. Mình nhớ mình đã khóc một mình trong góc nhà vì cuộc cãi nhau nảy lửa với ba mẹ lúc chọn trường. Họ muốn mình học gần nhà đúng ngành của nhà. Mình nhớ mình đã thỏa hiệp vì trong đầu mình bỗng dưng mất hoàn toàn những khao khát xưa kia, mình chỉ muốn thoát khỏi họ. Mình nhớ lại bài thi đại học xém tí nữa thì trượt của mình, và mình cũng nghĩ rằng mình chỉ do chăm chỉ với các dạng bài cô từng dạy nên mới đỗ chứ thực ra bài nâng cao mình có làm được quái đâu.
Mình nhớ khi lên đại học bằng một cách nào đó mình luôn trở thành người cân team vì một khả năng mà sau quá trình ngẫm nghĩ mình mới nhận ra là mình rất giỏi việc cần mẫn nghiên cứu và khả năng giải quyết vấn đề theo hướng sâu. Mình nhớ là mình đã cực khó chịu với việc các hoạt động của các câu lạc bộ bảo vệ môi trường vì sự hình thức của họ và quyết định không tham gia. Tỷ dụ như “Chiến dịch giờ Trái đất” thời điểm ban đầu họ tắt đèn một giờ và thắp nến một giờ, đùa chứ hài hước.
Mình chỉ nghĩ là chắc mình sống bình thường như mọi người là được nhưng những ngày đi làm khiến cho mình càng ngày càng sụt hơn, mình trở nên ghét những gì được dạy để làm, những thứ mà họ cố sống cố chết để bán đi chả có ý nghĩa gì với cuộc đời này cả, họ chỉ muốn tiền. Rồi bỗng dưng cái đùng thì mình mất việc khi mà mình đang có một khoản nợ, đang cần phải chuyển nhà vì mình một lần nữa sống cùng với những người độc hại, và thực sự là không biết sẽ làm công việc gì chả nhẽ lại tiếp tục với một công việc vô nghĩa như thế một lần nữa.
Mình nhớ lại mình khi tuyệt vọng vì không tìm được việc đã tìm đến người bạn mà mình bỏ từ lâu là Sách để rồi nhận ra mình là đơn giản là người hướng nội và mình lại sống trong môi trường đề cao những đứa trẻ hướng ngoại. Khao khát của mình đã luôn ở đó mà mình lờ nó đi từng ấy năm. Nhưng mà quay lại bây giờ mất thời gian lắm, cực kì mất thời gian. Đấy lại tiếp tục hoang mang. “Chời ơi trong khi bạn bè họ thành đạt rồi mà mình cứ lòng vòng thế này? Ba mẹ mình mà biết mình quay lại với điều mà họ cố sống cố chết ngăn mình chắc sẽ cạo đầu mình mất? Liệu mình sẽ làm được? Phải mất bao nhiều năm đây?”
Mình cũng có rất nhiều trăn trở về thời gian, và như kiểu cả vũ trụ muốn bảo mình thôi suy nghĩ nhiều, mình nhìn thấy thông điệp bình tĩnh và hãy dành thời gian lập kế hoạch ở khắp mọi nơi. Để bước qua cánh cửa này mình buông và chấp nhận nhiều thứ lắm. Bạn nghĩ là nên buông bỏ gì ? Con đường của bạn hay là những thứ cản bạn đi con người của bạn?
Mình chọn buông cảm giác hận đời vì mình là kẻ kém cỏi và thất bại, nhận ra mình là một hạt giọt nước trong đại dương bao la, là một đặc ân mà kẻ tự cao không bao giờ có.
Mình buông bỏ nhưng buổi tối nằm không vì mất năng lượng để ngồi đây viết thư cho bạn dù quỹ thời gian mình không có nhiều lắm, để dù chưa xoay chuyển được tình thế trong công việc thì mình vẫn biết mình đang làm gì đó thực sự ý nghĩa.
Mình buông bỏ việc nhận vào những lời chỉ trích móc mỉa của họ hàng người thân vì bây giờ mình đã rõ bản thân mình có gì và không có gì, buông bỏ những mối quan hệ chỉ mang lại sự bực dọc dù gia đình là kiểu gia đình rất truyền thống và coi trọng gần gũi trong nội bộ mặc cho sự sân si thấy rõ.
Mình buông việc tự chê trách, chán ghét bản thân, học cách chấp nhận rằng nó không đẹp và mình cần chăm sóc nó thêm nữa. Mình phải chấp nhận rằng dù ba mẹ mình đã tham gia rất nhiều vào quá trình khiến cho mình thêm đau đớn thì mình vẫn yêu họ nhiều, rất nhiều. Hóa ra khi mình chọn yêu bản thân mình hơn mình lại học được cách quan tâm họ nhiều hơn, mình không còn trốn và phòng vệ họ nhiều như trước nữa, kết quả là họ bớt gắt đi nhiều ấy.
Mình chọn buông bỏ cảm giác bất an về tương lai, suy nghĩ đó vẫn sẽ trồi lên thôi, nhưng không để ý đến nó nữa thì nó không có thêm năng lượng để bật dậy quấy phá bạn. Những lúc như vậy mình thường lẩm bẩm một mình bài “Let it be” của The Beatles. Đời sẽ còn mang đến vô vàng sự hâm dở và chọn cách suy nghĩ như thế nào giờ là quyền của mình.
Cuối cùng là mình chọn buông bỏ việc tiếc nuối khoảng thời gian đã mất đi trong vô nghĩa. Không trải qua những đau khổ thì không biết thế nào mới là hạnh phúc, không trải nghiệm sự vô nghĩa thì không chắc bạn nhận ra được ý nghĩa thực sự. Nếu con đường mới mất thời gian thì sao hả bạn? Bạn sợ điều gì vậy? Sợ gia đình chỉ trích, bạn bè chê cười, sợ đi nhầm đường rồi phải quay lại? Sợ là quá chú tâm vào công việc thì bạn ế tới già không ai lấy? Sợ cô đơn?
Khi bạn buông bỏ được những điều trên thì bạn sẽ nhìn vào nỗi sợ của bạn một các bình thản hơn rất nhiều ấy. Bạn đánh đổi những thứ phù phiếm để chọn lấy hạnh phúc thực sự cho bản thân thì thời gian mất đi có xứng đáng không? Bạn có thấy trong tarot họ sẽ không trải bài cho bạn về thời gian không, vì nhanh hay chậm là tùy vào bạn đấy. Mình không trả lời được câu hỏi bao lâu đâu vì hành trình này mình vẫn đang đi nhưng mình không hỏi câu hỏi này nữa vì bỗng nó trở nên không còn cần thiết.
Tiệm.
Bạn còn điều muốn sẻ chia, tâm sự; hãy gửi thư về cho Tiệm.
Comments