Gần đây, cháu có mở lòng với mọi người xung quanh hơn. Cháu thu xếp để gặp những người cháu quen đã lâu nhưng bản thân cháu biết rất ít về họ. Cháu muốn hiểu hơn về mọi người, đồng thời muốn kiếm một người lắng nghe cháu.
Cháu cứ ngỡ là, khi mở lòng ra, cháu sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn. Đúng là sau những buổi hẹn ý nghĩa, cháu có thấy vui hơn, nhưng niềm vui đó không kéo dài Tiệm ạ. Cuối cùng, cháu vẫn cảm thấy tồi tệ và lạc lõng giữa những khuôn mặt những người thân quen.
Cháu tự thấy mình đối xử không tệ với bạn bè, khi nào cần cháu cũng đều hết lòng giúp đỡ, cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhưng có lẽ, mọi người chỉ coi cháu như một miếng band-aid thôi. Mỗi khi cần người, dù cháu có gào thét cỡ nào, mọi người chỉ dừng lại mở mức biết là cháu đang chới với. Cháu muốn được lắng nghe. Nhưng mà ai cũng bận rộn với cuộc sống của họ hết, không ai dừng lại để lôi cháu lên cả. Cả đời, cháu chỉ cần một người sẵn lòng lắng nghe cháu và không “đã xem” cảm xúc của cháu thôi.
Là do cháu cứ đòi hỏi nhiều quá hay là do mọi người vô cảm quá hả Tiệm?
Mong phản hồi từ Tiệm.
Thân,
--------------------------------------------------------
Gửi Củ Khoai Tây Xấu Xí,
Đọc thư của cháu, Tiệm thấy ở cháu có một năng lực rất đáng quý: đó là sự thấu cảm. Những người có năng lực thấu cảm cao sẽ có thể “nhìn thế giới bằng con mắt của người khác, và đặt mình vào cuộc đời của họ”. Nhưng như một câu nói nổi tiếng từ bác Ben trong truyện Spider Man: “With great power comes great responsibility”; năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao, người thấu cảm có thể vui niềm vui của người khác, nhưng cũng có thể đau nỗi đau họ đã trải qua.
Đọc xong thư, Tiệm có cảm giác cháu đang cảm thấy hoang mang, vì những gì người khác làm cho cháu không đem lại cho cháu cảm giác như những gì cháu đã làm cho họ. Không phải vì họ không cố gắng, mà đôi khi những gì cháu cần nằm ngoài khả năng của họ. Có thể những người xung quanh không được trao món quà giống cháu, là khả năng thấu hiểu và cảm nhận sâu về mặt cảm xúc. Cháu không đòi hỏi nhiều đâu, cháu chỉ chưa tìm được người có cùng “tần số” để lắng nghe và nói chuyện thôi.
Với những người xung quanh, hãy bao dung với họ hơn. Không ai hoàn hảo cả. Cháu hãy thử mở rộng biên độ quan sát của mình. Bên ngoài những gì cháu đang kì vọng ở họ, cháu hãy nhìn họ qua lòng tốt và sự cố gắng. Nếu có cách nào để cháu bớt hoang mang, thì Tiệm nghĩ đó là việc bao dung với cuộc sống này hơn. Sự lắng nghe, cảm thông, quan tâm, lòng tốt có thể đến từ bất kì đâu.
Cứ bình tĩnh sống và vui với những điều giản dị quanh mình, chân thành giúp đỡ người khác và chấp nhận việc, ở thời điểm hiện tại, đôi sẽ không ai hiểu mình theo cách mình cần cả. Nhưng chính điều đó lại khiến tương lai của cháu trở nên thú vị, vì có những điều tốt đẹp đang chờ. Bây giờ chưa có, chưa chắc tương lai đã không có điều mà cháu cần.
Cứ đi, rồi sẽ đến. Cứ sống, rồi sẽ gặp người cháu ạ. Cháu không đơn độc đâu.
Thân gửi,
Tiệm tạp hóa Namiya.
Bạn còn điều muốn sẻ chia, tâm sự; hãy gửi thư về cho Tiệm.
Comments