Thật ra cháu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cháu không biết nên bắt đầu từ đâu. Cháu thích mọi người gọi mình là Alice, bùm một cái, cháu sẽ rơi vào cái hang thỏ của những điều kỳ diệu, mới lạ, vui vẻ, hạnh phúc... Nhưng mà, lần này cháu rơi xuống cái vực trong phim nào mất rồi :((. Cháu đang trong giai đoạn buồn, rất buồn (bao gồm: buồn, buồn ngủ, một ít buồn cười...). Cháu nhớ một người đá cháu huhu, thứ chó đẻ :((((((((((((((((((((((((
-----------------------------------------------
Chào Alice,
Alice Làm Tiệm nhớ đến một câu chuyện vu vơ ở đâu đó lấy cô nàng Alice ở xứ sở kì diệu làm nhân vật chính. Chuyện kể rằng khi Alice vừa rơi vào cái hố thần kì, chú thỏ trắng đã kéo nàng chạy đi, chạy rất nhanh. Nhưng đến lúc nàng dừng lại, nàng vẫn thấy mình ở cái gốc cây từ lúc chú thỏ kéo nàng. Nàng quá kinh ngạc nhưng vẫn phải chạy tiếp mà hỏi chú thỏ:
- Tại sao chúng ta vẫn chỉ đang đứng ở một chỗ vậy?
Chú thỏ trả lời:
- Vì thế giới này chuyển động không ngừng, nên chúng tôi phải liên tục chạy, dù có chạy cũng chỉ đứng một chỗ thì vẫn phải làm để không tụt lại đằng sau.
Trời, nó chẳng liên quan gì đến câu chuyện Alice ở xứ sở kỳ diệu cũ rích nào cả! Chắc hẳn người viết câu chuyện này chỉ giúp người ta thấy thân thuộc mà dễ hình dung hơn nên lấy tên Alice thôi. Chúng ta đâu còn thời gian để buồn đúng không?
Cống hiến thôi, làm được thứ gì thì làm để không bị bỏ rơi mà buồn thêm. Còn về cái vực - “Khi phượng hoàng chạm đáy sẽ tự bay lên”. Có thể cháu cần một câu chuyện buồn hơn của cháu để có thể cảm thấy ổn, tiệm cũng có cả tá câu chuyện có thể kể cháu nghe nhưng tiệm chọn câu chuyện về nàng Alice thời hiện đại để gửi cháu.
Chạy nhé Alice, bắt đầu bằng việc mở tung cánh cửa sổ để nắng tràn vào phòng.
Bạn còn điều muốn sẻ chia, tâm sự; hãy gửi thư về cho Tiệm.
Comments